Phần 1
“Em không về xứ Nẫu đâu anh/Dẫu sóng Quy Nhơn vỗ về thao thức/Em không thể yêu khi mười sáu tuổi/Phượng rực hồng năm tháng ấy còn xa…”. Vô tình mở lại tờ báo cũ, đọc lại thơ mình ở tuổi trăng tròn, trong tôi lại lâng lâng cảm xúc về sắc màu tình yêu thuở học trò, cái thuở tưởng chừng chỉ biết học hành thâu đêm, vậy mà cũng nhấn nhá thơ với thẩn.
Như duyên như phận, như lời hẹn ước để rồi chàng trai xứ Nẫu ngày ấy trở thành công dân phố núi nắm tay tôi cùng đi qua những chặng đường, đi qua biết bao mùa Valentine…; nay nhìn các cặp đôi hẹn hò dạo phố, các đoạn đường tràn ngập hoa hồng và socola, lại thấy cuộc đời càng trở nên thi vị và đáng yêu, đáng sống biết nhường nào!
Mà đâu cứ phải đến ngày lễ tình nhân trai gái mới hẹn hò, chỉ là đến ngày này dường như tình yêu mới bay bổng, mới lãng mạn hơn, là cái cớ để đôi lứa tặng quà cho nhau, là cái cớ để trao cho nhau những gì muốn nói… Có ai đó cho rằng, tình yêu thời 4.0 khác xa với thời xưa. Tất nhiên rồi, mỗi thời mỗi khác mà. Song, cho dù ở thời đại nào, cách thể hiện tình yêu tuy khác nhau nhưng đã là tình yêu thì luôn đẹp, bởi vốn dĩ tình yêu là cái Đẹp.
|
Nếu ai đó nói tình yêu không phải là cái đẹp thì chắc chắn đó không phải là tình yêu mà chẳng qua là lợi dụng hai chữ tình yêu, giả danh hai chữ tình yêu để làm những điều xấu xa, dối trá mà thôi. Điển hình say mê cái đẹp như cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã để lại cho đời triết lý bất tử về tình yêu: “Sống trên đời chỉ có thân phận và tình yêu. Thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô cùng. Làm sao nuôi dưỡng tình yêu để tình yêu có thể cứu chuộc thân phận trên cây thập giá đời”.
Vâng, tình yêu luôn đẹp, dẫu tròn hay khuyết, hạnh phúc hay đắng cay, bồng bột hay sâu sắc, dại khờ hay chín chắn… Chả thế nên trong tôi chưa bao giờ hết đam mê những áng văn đẹp về tình yêu. Là hình ảnh mỏi mòn của nàng Tô Thị chờ chồng hóa đá. Là chén ngọc vỡ tan thành nước bởi giọt lệ của nàng Mỵ Nương nhớ thương Trương Chi. Là nàng Mỵ Châu ngây thơ, si mê, oan uất ngờ đâu mình là quân cờ chính trị của kẻ thù. Nếu như nhà thơ Tố Hữu có ý trách cứ Mỵ Châu:“Trái tim lầm chỗ để trên đầu/Nỏ thần vô ý trao tay giặc/Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu”, thì nhà thơ Vương Trọng lại cảm thông và thấu hiểu cho tình yêu của công chúa:“Xin đừng trách Mỵ Châu thêm nữa/Yêu chân thành có tội gì đâu”.
Đó là truyền thuyết nói về tình yêu như vậy. Còn đời thực đôi khi cũng chẳng kém gì truyền thuyết. Ai đã đi qua thời chiến tranh sẽ thấy tình yêu thời chiến đẹp tựa cổ tích bởi những người mẹ, người vợ, những cô gái hy sinh cả tuổi xuân để chờ đợi người đàn ông của mình:“Hai mươi năm chị tôi đi đò đầy/Cứ sợ đắm vì mình còn nhan sắc/Chị ngồi bên mâm cơm bên nào cũng lệch/Chị chôn tuổi thanh xuân trong má lúm đồng tiền” (Hữu Thỉnh). Đúng là, lịch sử đã chở nặng tình yêu đong đầy nỗi đau, nước mắt của bao người phụ nữ nơi xứ sở hình chữ S.
Nhiều người nói rằng, giới trẻ bây giờ yêu đương thực dụng, táo bạo, đã không còn nặng nề những quan điểm“nam nữ thọ thọ bất tương thân” hay thẹn thùng ngập ngừng kiểu:“Con gái yêu rồi thì cứ lặng im/Con trai yêu rồi không giấu được cái nhìn bối rối”, và cũng chẳng thể nào khi chia tay cứ mãi tiếc nuối dông dài đỗ lỗi:“Tại vầng trăng tại anh hay tại em?/Tại sang Đông không còn hoa sữa/Tại siêu hình tại gì không biết nữa/Tại con bướm vàng có cánh nó bay”… Mỗi giai đoạn mỗi khác, các chàng trai bây giờ đã bản lĩnh, táo bạo hơn, những cô gái cũng không còn ép mình theo khuôn khổ giáo lý khắt khe, họ sẵn sàng bày tỏ: “Anh có đồng ý hẹn hò với em không?” chứ không nhất nhất ngồi chờ “trâu đi tìm cọc”.
Tản mạn về tình yêu chẳng bao giờ hết được, thôi thì dành cho bạn đọc có cảm hứng viết tiếp dòng chảy bất tận về đề tài này!
Phần 2
Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
Có thể chúng ta phải gặp một vài người nào đó, nhầm một vài lần như vậy trước khi gặp đúng người mình yêu và bạn phải trân trọng vì điều đó. Tình yêu là khi bạn lấy đi tất cả mọi đam mê, cuồng nhiệt, lãng mạn mà cuối cùng bạn vẫn biết rằng mình vẫn luôn nhớ về người đó.
Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Điều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.
Người bạn tốt nhất là người mà bạn có thể ngồi cùng ở bất cứ đâu, cùng đung đưa mà không nói một lời, để khi bước đi bạn lại cảm thấy như đã nói hết mọi điều. Có một sự thật là bạn sẽ không biết bạn có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác là bạn cũng sẽ không biết bạn đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó.
Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.
Có một vài thứ mà bạn rất thích nghe nhưng sẽ không bao giờ được nghe từ người mà bạn muốn nghe, nhưng nếu có cơ hội, hãy lắng nghe chúng từ người nói với bạn bằng cả trái tim.
Đừng bao giờ nói tạm biệt khi bạn vẫn còn muốn thử. Đừng bỏ cuộc khi bạn cảm thấy vẫn còn có thể đạt được. Đừng nói bạn không yêu ai đó nữa khi bạn không thể rời xa họ. Tình yêu sẽ đến với những người luôn hy vọng dù họ đã từng thất vong. Đừng chạy theo vẻ bề ngoài hào nhoáng, nó có thể phai nhạt theo thời gian. Đừng chạy theo tiền bạc, một ngày kia nó cũng sẽ mất đi. Hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười là tồn tại mãi. Hy vọng rằng bạn sẽ tìm ra người đó.
Đôi khi trong cuộc sống, có lúc bạn cảm thấy bạn nhớ ai đó đến nỗi muốn chạy đến và ôm chầm lấy họ. Mong rằng bạn sẽ luôn mơ thấy họ. Hãy mơ những gì bạn muốn, đi đến nơi nào mà bạn thích, hãy là những gì bạn thích vì bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả trong cuộc đời. Mong rằng bạn luôn có đủ hạnh phúc để vui vẻ, đủ thử thách để mạnh mẽ hơn, đủ nỗi buồn để bạn trưởng thành hơn và đủ tiền để mua quà cho bạn bè.
Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, nếu điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ tổn thương người khác. Một lời nói vô ý là một xung đột hiểm họa, một lời nói nóng giận có thể làm hỏng cả một cuộc đời, một lời nói đúng lúc có thể làm giảm căng thẳng, còn lời nói yêu thương có thể chữa lành vết thương và mang đến sự bình yên.
Tình yêu bắt đầu bằng cách yêu con người thật của họ, chứ không phải là yêu họ như yêu một bức tranh bạn vẽ ra, bằng không bạn chỉ yêu sự phản chiếu của chính bạn nơi họ.
Người hạnh phúc nhất không cần phải có mọi thứ tốt nhất, họ chỉ là người làm cho mọi việc, mọi chuyện đều diễn ra theo ý họ. Hạnh phúc thường đánh lừa những ai khóc lóc, những ai bị tổn thương, những ai đã tìm kiếm và đã thử. Nhưng như vậy, họ mới biết được giá trị của những người chung quanh họ.
Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt.
Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua.
Khi bạn sinh ra đôi, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười.
Phần 3
Đã có lúc ta nhớ anh, nhớ hơn bao giờ, nhớ tưởng chừng như không thể chờ thêm được một phút giây nào nữa. Như gió mùa thu nhớ hơi thở đầu đông, như những chùm lá xanh nhớ vầng mặt trời sau hàng tuần mây đen bao phủ. Em nhớ anh, nỗi nhớ của niềm yêu thương vô bờ bến, của một trái tim chân thành, ngây thơ và đầy đam mê.
Nhắm mắt, những ký ức đua nhau dội về, vẫn rõ mồn một, như vừa mới ngày hôm qua, như vừa xảy ra trước mắt vậy nhưng không thể với gọi, không thể thay đổi được điều gì. Kỷ niệm trong em dường như có một thế giới riêng, thế giới ấy tồn tại trong tiềm thức, luôn luôn chuyển động, luôn xảy ra lặp lại như một cỗ máy được lập trình từ trước.
Mọi người lớn đều nói tình yêu đầu không phải là tình yêu thật sự. Rằng khi ấy còn bé, suy nghĩ trẻ con, chưa biết thế nào là chăm lo đến nhau. Thật ra tình yêu người lớn mới không phải là tình yêu thật sự. Khi đã trưởng thành, bạn thường yêu người ta bằng vô vàn điều kiện đi kèm, vẻ bề ngoài, sự lo lắng, quan tâm đến bạn như thế nào. Bạn thường yêu anh ta bằng mắt, đôi khi không phân biệt được mình yêu anh ta hay cơ thể anh ta. Bạn còn để tâm vào địa vị và khả năng lo lắng cho bạn của anh ta đến đâu.
Tình yêu thuở hàn vi, hoa niên mới không cần toan tính đến thiệt hơn. Chỉ cần được nhìn thấy người ấy, ở bên cạnh hàn huyên đã hạnh phúc lắm rồi. Bạn cảm thấy vô cùng sung sướng khi nhận được ánh nhìn yêu thương từ người ấy, rung động mạnh khi lần đầu cầm tay. Chỉ cần bên cạnh nhau, không làm gì cả, nhìn vào đôi mắt ấy đã hạnh phúc tràn trề. Ấy chẳng phải là tình yêu tuyệt vời lắm sao.
Khi trưởng thành hay thậm chí với người mình chọn làm chồng, ta luôn nghĩ người đó là tình yêu lớn lao nhất, là tình yêu đích thực, thực chất ta đang tự huyễn hoặc mình. Đơn giản chỉ là người đó lo cho ta như thế nào, thuộc về ta và ở bên ta suốt chặng đường còn lại mà thôi. Người đã đến đúng lúc, đúng nơi trong guồng quay thời gian của cuộc đời để cùng ta xây dựng một gia đình. Ta và người đó là một gia đình, ý thức đó lấn át mọi thứ, những điều ban đầu mà ta cho là ngốc nghếch, vu vơ.
Làm thế nào để có được một ý niệm thật tốt về tình yêu thời buổi này, của thời mà ta luôn bị ám ảnh bởi sự già dặn, hối hả cả thể chất lẫn môi trường xung quanh ta?